#Writesomethingthatsomeonetoldyouaboutyourselfthatyouneverfogot
Có 1 điều mà ai đó nói với bạn về chính bạn mà bạn chưa bao giờ quên?
“Cậu không có bạn à?”
Thương đã cố gắng nhớ lại những câu nói khác khi đọc câu hỏi này nhưng cuối cùng câu nói này lại câu nói mình nhớ nhất
Câu nói kết thúc tình bạn tình yêu và niềm tin của mình dành cho một người mình vô cùng thương yêu.
Thật dễ dàng làm tổn thương người ta yêu thương vì người đó với ta không có một lá chắn phòng vệ nào cả.
Mình là đứa từ bé đã sống trong khu tập thể gần 50 đứa con nít. Chưa một ngày mình không có bạn chơi. Tuổi thơ thật đẹp với những người bạn không thể nào nhớ tên hết nhưng chỉ biết bên nhau thật vui
Hết năm cấp 1 nghe tin gia đình chuyển vào nam. Xa cậu bạn thân nhất xa tất cả người bạn cùng chơi mỗi ngày. Mình không buồn đâu cho đến ngày đặt chân đến Buôn Ma Thuật không có một người bạn chơi chung. À thì ra không có bạn là cảm giác này. Mình lấy xe đạp của mẹ đạp qua những con dốc và chỉ nhìn thấy bóng mình in xuống đường. Thế rồi khi đi học mình có những người bạn mới. Mình lại có bạn
Năm cấp 2 trôi qua quen dần việc xa những đứa bạn ngoài bắc. Mình nay đen thui và cũng biết vài trò chơi để hoà nhập với những người bạn mới. Khi mình vừa kịp có 3 đứa bạn thân thì lại nghe tin cấp 3 sẽ vô Sài Gòn học.Hôm chia tay chỉ biết bọn nó đã bắt mình ngoắc tay không bao giờ được quên nhau.
Năm cấp 3 năm đầu mình bị dè bỉu nào là Bắc Kì nào là giọng gì mà chua loét,… bị nhại giọng bị cười cợt thế là từ bạn với mình sao mà chua xót quá . Khép mình từ cô bé hoạt bát sang ngồi lầm lì 1 chỗ vào những giờ ra chơi. Mình không muốn nói chuyện dù là ai đi nữa thầy cô hay bạn bè. Đến 1 ngày khi kết quả học tập xa sút mình từ lớp A1 đầu trường xuống A7 chót trường nơi mình tìm thấy những người bạn thật sự.
Cuối năm cấp 3 thật hạnh phúc biết bao có người yêu có bạn bè chia sẻ. Bước vào đại học một lần nữa rời xa những người bạn cấp 3. Mình có nhóm bạn thân 5 đứa hồi Đại Học. Cùng nhau đi học cùng nhau đi hát Karaoke. Cứ ngỡ sẽ mãi vậy đến khi mình mê làm phim. Điểm chung ít dần chúng mình lại xa nhau.
Những năm sau đại học nhiều người bạn đến và đi, đi rồi lại đến. Mình chợt nhận ra người bạn thân nhất thường đồng thời là người yêu mình. Rồi cái ngộ nhận đó đem lại tổn thương thật nhiều.
Mình không trách người nói ra câu nói đó mà mình chỉ nghĩ nhờ nó mình nhận ra thế giới này thật rộng lớn. Nếu ta biết làm bạn thân với bản thân mình thì ta cũng sẽ dần biết cách yêu thương những người xung quanh.
Không kì vọng làm bạn thân tớ chỉ mong luôn là người bạn tốt. Không vụ lợi luôn giúp đỡ và nói những lời tích cực động viên khi bạn cần.
Xin lỗi và cám ơn những người bạn đã đi qua và hiện tại còn ở lại trong cuộc đời Thương.
Đọc đến những dòng này Thương cám ơn bạn.
Nguyễn Hoài Thương