Trước khi đi thẳng vào câu hỏi mình sẽ kể vài câu chuyện cho bạn gần đây mình nghe và đọc được:
Ở Ý
Hôm nay mình đọc báo thấy bên Ý các bác sĩ vô cùng đau lòng khi đứng giữa 2 lựa chọn:
Lựa chọn 1: Đặt ống thở cho một người đàn ông 40 tuổi
Lựa chọn 2: Đặt ống Thở cho một cụ già trên 70 tuổi có 1 số bệnh nền
Nếu là bạn bạn sẽ lựa chọn cứu ai?
Nếu trong tay bạn chỉ có một cái ống thở và hai bên đều nguy cấp?Có nhiều đáp án. Kết quả là họ dành ống thở cho người đàn ông 40 tuổi.Và hiện tại ở Ý do quá tải gần như bệnh viện không tiếp nhận người già nữa…
Đáp án dễ đoán nhưng cũng thật đau lòng. Nếu không có ống thở và không có bác sỹ cơ hội sống với bệnh nhân lớn tuổi gần như rất thấp.
Ở Việt Nam ✈ Đáp cánh nơi đâu?
Cư dân mạng chia sẻ về trường hợp một bệnh nhân nữ 24 tuổi được bố đưa về bằng chuyên cơ. Cô gái đó trong cái không may có cái may. Cái không may là bao nhiều người không bị mình lại bị.Cái may cô ấy có một người bố giàu có. Mà sự giàu có này của ông phát huy rất tốt để bảo vệ sức khoẻ cả gia đình mình và xã hội. Vậy phải nói cô gái này là may mắn hay không may mắn tuỳ bạn trả lời.Nói chuyện nước này nước kia thấy lớn lao mình sẽ kể bạn nghe chuyện ở quá khứ khi mình ốm thập tử nhất sinh.
Hồi đó mình học đại học năm nhất ở chung với một bạn. Nhà bạn ở Gia Lai rất khá giả. Sáng bạn đi học tối đi bar. Bạn là con út trong nhà mẹ bạn hết sức cưng chiều. Rồi một lần mẹ bạn lên thăm. Bạn nói bị đau cổ tay. Cô quyết tâm dẫn bạn đi khám viện quốc tế. Quay qua thấy mình hắt xì cái cô kéo đi luôn.
Và kết quả là vô viện khám đủ kiểu được mớ thuốc uống mình đang cảm sương sương do liều quá cao kháng thuốc đã thành sốt cao. Bố mẹ mình phải tìm cách đưa mình về nhà chăm sóc tức nhiên là không phải bằng chuyên cơ mà bằng gì lúc đấy mê man mình không biết nữa…3 tháng uống thuốc kháng sinh liều cao khiến mình không ra nổi cái giường. Mình cứ nằm đó 100% do bố mẹ chăm sóc. Mình uống thuốc xong lại lả đi.
Lúc đó thì tiền bạc, sự nghiệp, yêu đương, học hành,… mình chả nghĩ nổi cái gì. Khi sống còn không biết sống nổi không. Đêm mà đầu óc cứ như những tảng đá lớn đè nặng.Cái gì đến cũng đến nếu mình không ngỏm thì mình sống. Và sống mạnh mẽ đến ngày hôm nay.
Ở Hiện tại
Mình ý thức được tầm quan trọng của sức khoẻ và tài sản vô hình mà tuổi trẻ chúng ta có. Nên mình biết ơn hiện tại. Chúng ta có tuổi trẻ và sức khoẻ.Điều mong ước lớn nhất của mình:Mau hết dịch nhờ sự đoàn kết dân tộc và ý thức mỗi người.Để cái gì không đánh gục được ta làm ta toang.Sẽ làm ta mạnh mẽ hơn.
#ChaiyoThuong
Càng nỗ lực, càng may mắn