Năm Nao Con Sẽ Về?

0
1739

Nơi ta ở là nơi đất ở

Khi ta đi đất bỗng hoá tâm hồn


Mình là Thương một cô gái sinh ra ở miền quê quan họ. Quê mình đẹp lắm hay ít nhất là khu mình sống. Ba dãy nhà tập thể bên cạnh cái ao. Buổi sáng nghe loa phát thanh. Buổi tối về chơi với gần 50 đứa con nít.


Điều Thương cảm thấy may mắn nhất là bố mẹ đã cho mình một tuổi thơ quá đẹp. Là một năm dù bận thế nào vẫn cho mình đi du lịch một, hai lần để mình có chuyện kể với lũ trẻ trong xóm. Mình được sống với tình làng xóm bao quanh. Mọi người đều biết nhau. Giờ cơm thì mở cửa. Ai đi qua sẽ nói: Mời bác vào ăn cơm.


Mình cứ nghĩ sống ở cái làng quê yên ả đó đến suốt đời.Rồi bố mẹ mình đột ngột quyết định vô Buôn Ma Thuật sống.
Mình sẽ phải chơi với ai đây?. Mình từ một đứa mỗi ngày có 50 đứa bạn nay đạp xe một mình trên con đường dài đầy dốc ở Đăk Lăk. Đạp mệt rồi lại về. Nếu không đạp xe thì lại vô sâu trong rừng để thử độ can đảm vì nghe nói trong đó có bộ tộc ăn thịt người. Mà đi hoài có thấy đâu.


Mình đã từng nghĩ ra đủ trò để chơi một mình. Về sau thì kéo lũ em họ vào chơi chung. Mình thấy chúng ta không thể lựa chọn nơi mình sống vì hồi nhỏ bố mẹ đi đâu mình phải đi theo đấy, mọi lời nói đều không có sức nặng. Bố mẹ cũng vất vả để kiếm sống nuôi gia đình nên mới phải bôn ba đủ nơi.


Lên cấp 3 mình vào Sài Gòn. Tạm biệt bố mẹ đến thành phố mới. Bị bắt nạt bị tẩy chay rồi lại chơi một mình. Mình từng nhớ về kí ức chơi đùa với đám con nít ngày xưa. Rồi may mắn mình gặp nhóm bạn cấp 3 khi bị rớt xuống lớp cuối. Ngày tháng cấp 3 lại trở nên vui vẻ không tưởng. Mình đã sống những tháng ngày hạnh phúc đó để lên đại học lại có nhóm bạn mới. Hết đại học. Bố mẹ nói về Bắc sống lúc đó lại đang có quá trời bạn bè và cơ hội ở Sài Gòn.
Mình lại quyết định ở lại.

Thời gian 10 năm qua đến một ngày bố mẹ hỏi bất ngờ nghe câu trả lời: Con về. Vì lúc đó xung quanh mình bạn bè cũng không đủ sâu đậm. Vì mình đi gặp bạn mình nói: Có thể mình phải về Bắc. Bạn bè đều nói: Buồn thật mà thôi mày về đi.


Thế đó không một sự níu kéo. Mình vác hết hành lý mọi thứ về vào Tết 2015. Rồi một tháng trước khi về mình gặp một người. Người đó có tất cả nhưng điều trước kia mình tìm kiếm. Lúc mình về Bắc ngày nào cũng gọi 7-8 tiếng nói quay lại Sài Gòn đi. Thế rồi mình quay lại.


Một tháng sau khi mình vào SG lại bạn ấy chia tay mình vì một lý do không thể ngờ tới. Mình lại một mình bắt đầu lại ở Sài Gòn từ số 0 tròn trĩnh. Rồi mình nghe luật hấp dẫn, mình đọc sách đừng bao giờ đi ăn một mình. Mình gặp người bạn tiếp theo. Hai năm tiếp theo ở Sài Gòn của mình vì gặp bạn mà hai đứa cái gì cũng đi lên. Ngày tháng hạnh phúc vui vẻ. Bạn ấy là mặt trời còn mình là mặt trăng dù khác nhau nhưng luôn âm thầm giúp đỡ nhau. Rồi bạn lại ra đi. Mình lại một mình giữa SG này. Cả tuần đi làm cuối tuần đi workshop.


Thế rồi mình gần đây biết một vài hoạt động mới. Có một nơi chấp nhận mình là chính mình. Mình có giá trị cho những người xung quanh. Con người sống chân thật và yêu thương lẫn nhau.


Còn khi nào mình về Bắc lại mình không biết nữa. Mình muốn đi ra khỏi Việt Nam đến các đất nước khác.

Chiếc ao nhỏ là tuổi thơ.

Tương lai lại mơ về biển lớn.

Mình đã sống với ước mơ có bạn bè bốn phương. Để như phim Big Fish. Cuối đời gặp lại những người mình từng gặp và nhớ về cuộc đời mình với nụ cười mãn nguyện trên môi.


Cám ơn cha mẹ đã cho con cuộc đời này. Để con như cánh chim bay muôn phương.

Một ngày mỏi mệt vẫn biết có nơi đợi mình về.

Trí tuệ trưởng thành trong tĩnh lặng.

Tính cách trưởng thành trong gió ngược


Cám ơn những khi cô độc và khi bản thân cố gắng.

Đó là lý do cầu vồng chỉ xuất hiện sau cơn mưa.


#Chaiyothuong

càng chăm chỉ, càng may mắn

Home

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây