Được ai đó công nhận vui thật đấy mà nếu không có…
cũng không sao.
Thương nhớ hồi đi học mình là một học sinh cái gì cũng bình bình. Năm nào cũng được học sinh tiên tiến. Thế rồi đến năm lớp 8 bỗng mình được học sinh giỏi. Đi thi học sinh giỏi thành phố cũng đạt giải. Bố mẹ mình thấy vậy cũng bất ngờ lắm. Em gái Thương thì ngược lại nó năm nào cũng tiên tiến đúng năm Thương được học sinh giỏi nó lại bị trung bình. Em gái đâm ra hậm hực nói: Sao chị lại chọn đúng năm nay???.
Buổi tối cả nhà ăn cơm xong thương thấy bố mẹ ngồi nói chuyện với nhau. 20/11 vừa rồi bố mẹ bận quá không đi tặng hoa và quà cho cô thế mà mình đạt thành tích tốt vậy. Bố mẹ ngẫm thêm gia đình mới chuyển vào nam kinh tế khó khăn nên bận rộn cả ngày cũng không nghía được chuyện học hành của con mà con lại chịu học. Nói đến đây bố mẹ quyết định mai làm bữa ngon ngon cho mình ăn. Nghe được bố mẹ khen sau lưng vậy mình vui không tả được.
Sau này mình sống những năm tháng một mình ở Sài Gòn chợt thấy bản thân không hậu phương cũng chẳng nhiều tiền bạc. Không biết nịnh nọt ai mà chỉ chuyên tâm cố gắng nếu có thành quả bố mẹ sẽ vô cùng tự hào. Tâm niệm thế đấy nên gần 10 năm qua ở Sài Gòn nhiều lúc thất bại khó khăn vẫn luôn tập trung vào bản thân. Chú ý sắc mặt của người khác không bằng chú ý bên trong mình có thấy vui không.
Sáng 5h bật dậy lôi sách ra đọc hay làm việc không cần ai nhắc nhở. Bạn độc lập bố mẹ an tâm.
Chờ người khác công nhận bị động quá chi bằng chủ động nỗ lực mỗi ngày.
Bạn càng giỏi cơ hội càng nhiều.
Càng chăm chỉ, càng may mắn