Ba Mẹ Không Chờ Được Chữ: ” Sau này”

0
1814

Đời người không có nhiều cái “sau này” có thể đợi được đâu, thứ bạn có chỉ là “hiện tại” mà thôi 

“Con muốn dưỡng mà ba mẹ không chờ được”, một câu nói nói lên chân lý đời người, nhưng khi bạn hiểu ra rồi thì đã không còn cơ hội để bù đắp nữa.

Thực ra không cần đợi tới “không chờ được”, chỉ cần bạn buông bỏ những phù phiếm trước mắt (tiền bạc, danh lợi…), quay người lại ở bên những người quan trọng luôn bên cạnh bạn, thì rồi bạn sẽ hiểu ra, đời người căn bản là không có “sau này” mà chỉ có “hiện tại” mà thôi.

Tôi luôn khắc cốt ghi tâm điều này, đó là thời điểm 10 năm trước khi cùng đi du lịch với ba mẹ, tôi đã nhận ra rằng: năm 18 tuổi tôi rời nhà đi học, bôn ba tứ hải mưu sinh, trong suốt 10 năm trời, tôi mới trở về nhà có đúng hai lần.

Một là vì bận rộn, một nguyên nhân nữa là bởi hư vinh và lòng tự tôn cao vời không cần thiết, luôn nghĩ rằng khi công thành danh toại, làm nên được nghiệp lớn rồi sẽ đường đường chính chính, ngẩng cao đầu trở về quê hương, nhưng vận mệnh trêu ngươi, tới giờ tôi vẫn chưa thể thành ông nọ bà kia…

Thực ra ngay từ khi còn nhỏ tôi đã có một mong ước là sẽ đưa ba mẹ ra nước ngoài vi vu một lần, nhưng cũng chỉ vì mấy lí do nực cười phía trên mà tôi vẫn chưa làm được.

Cho tới 10 năm trước, khi ba mẹ đã 70 tuổi rồi, tôi mới đưa họ đi chơi một lần. Cũng chính lần du lịch này khiến tôi phát hiện ra rằng ước nguyện hồi bé của tôi có lẽ không bao giờ có thể thành hiện thực.

Tôi nhớ hôm đó ba mẹ rất vui mừng, dậy từ sáng sớm, đồ ăn sáng cũng không thèm ăn đàng hoàng, hào hứng đi leo núi ngắm phong cảnh, hoàn toàn quên hết căn bệnh cao huyết áp và xương cốt của mình.

Khoảng 30 phút sau chúng tôi đã gần tới được nơi ngắm cảnh, nhưng muốn lên được tới nơi còn phải lên 40 bậc thang nữa. Lúc này ba mẹ đột nhiên nói với tôi: “Con trai, lên trước đi, ba không lên nữa đâu.”

“Ba ơi, cố thêm một chút nữa thôi, mấy bước nữa là tới rồi, tối hôm qua ba rất hào hứng muốn ngắm cảnh mà”, tôi vừa leo vừa quay lại nói.

“Con lên đi, ba nghỉ một tý, thực ra ngắm phong cảnh dưới này cũng không tồi”, trông thấy ba bất lực, nhưng vẫn tỏ vẻ thản nhiên nói.

Nghe tới đây, tôi dừng những bước chân đang trèo lên phía trước lại, quay đầu quan sát thật kĩ người đàn ông đã ở bên tôi suốt hơn 30 năm.

Cả người ông đầy mồ hôi, trông vô cùng mệt mỏi, mẹ tôi ngồi kế bên, cả hai ngồi xuống, vừa thở dài vừa xoa xoa hai đầu gối sớm đã không còn sức lực.

Khoảnh khắc đó, sống mũi tôi cay cay, thầm trách mình quá vô tâm.

Lúc tôi rời nhà, tóc ba vẫn còn màu đen thấy rõ, giờ đã bạc gần hết rồi. Người mà lúc nhỏ cùng tôi leo bao nhiêu bậc thang cũng không biết mệt, chân tay linh hoạt giờ đã không còn nữa, ông không còn có thể giống lúc trước cùng tôi đi ngắm nhìn những điều tuyệt vời của thế gian, bởi lẽ giờ đây ông không còn đi nổi được nữa.

Ngày hôm đó, tôi nhận ra một điều rằng, ba mẹ tôi đã già rồi!

#ChaiyoThuong

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây