Đây là tấm bằng khen đầu tiên – Dấu tích thời đại học của Thương. Thương học ngành quản trị kinh doanh quốc tế. Vì tấm bằng khen này Thương mới quyết định nghỉ học. Đến chính thầy hiệu trường kí tên như thay lời muốn nói em hợp với làm clip hơn làm kinh doanh mà nên Thương nghỉ.
Thương thích làm clip từ nhỏ từ lúc xem cái màn chiếu khổng lồ đặt ở sân bóng đá.
Kỉ niệm tuổi thơ thật đẹp nhờ chiếc màn chiếu đó. Mọi người ngồi phủ kín sân cỏ và cùng xem một cái màn chiếu. Mình không nhớ những bộ phim đó nói về cái gì mà chỉ biết bố mẹ mình coi đây là một hoạt động để cả nhà đi cùng nhau.
Tại sân bóng đá ấy mình thấy rất nhiều những đứa bạn mình nó cũng đi cùng bố mẹ. Chúng mình có thể chạy đuổi bắt trước khi phim bắt đầu. Chúng mình có thể cười khúc khích mỗi khi xem phim.
Tuổi thơ đẹp mình nghĩ là một phần quan trọng làm nên con người mình. Sáng tạo nảy ra lúc ta vui vẻ. Phim ảnh với Thương đầu tiên phải phục vụ được cộng đồng. Thêm một món ăn tinh thần giúp cuộc sống này đáng sống hơn. Phim ảnh nếu quan trọng tính thương mại mà quên đi người cuối cùng cần phục vụ là ai thì với mình là RÁC. Đừng PR cho rầm rộ mất tiền mất thời gian của người ta.
Thương luôn tự nhủ mình mãi là kẻ nghiệp dư trong ngành này. 100 năm sau mình sẽ như cát bụi. Thương tin những bộ phim mình làm ra những cuốn sách mình để lại sẽ còn mãi.
Để rất nhiều đứa trẻ như Thương lúc đó được cha mẹ dẫn đi xem phim. Khi trở về một trong số chúng sẽ viết vào tờ giấy ước mơ của mình: Sau này con sẽ làm phim.
Sức mạnh đằng sau tấm bằng khen này là một lời động viên ĐÚNG LÚC. Nó được tạo ra để ghi nhận nỗ lực và khuyến khích hãy làm thế mạnh của em. Thương sẽ nhìn nó để làm động lực. Đồng thời lan toả niềm cảm hứng đó cho những người xung quanh.
Em cám ơn thầy rất nhiều thầy LÊ VINH DANH.
#Chaiyothuong
càng chăm chỉ càng may mắn
https://nguyenhoaithuong.com