Cách đây 2 tháng mình có dịp đi vào Thanh Hoá thăm bà. Sẵn chuyến thăm này mẹ nuôi có đưa mình đi thăm bác là chị dâu của mẹ.
Bác bị té nên phải mổ hết lưng nẹp xương sống nằm yên trên giường. Căn phòng tối có chiếc ti vi nhỏ ở đầu giường để bác xem cho đỡ chán. Nếu là bất cứ ai trong hoàn cảnh đó hẳn khó chịu vô cùng. 6 tháng nằm yên trên giường hẳn không dễ chịu gì chưa kể cơn đau hành hà khó mà ngủ nổi.
Nghe bác tâm sự bác đang khoẻ mạnh chỉ vì rửa bát trượt miếng vỏ trái cây mà té sầm xuống cái lưng đập xuống sàn. Nhưng còn may chán vì nghe bác trai nói lúc tẽ xuống đầu của bác chỉ cách cái thớt có mấy cm.
Nếu chỉ té trật mấy cm nữa thôi thì chắc giờ bác không còn nằm ở đây. Với lúc bác vô viện may mà có bảo hiểm với gặp mấy bác sĩ trẻ giỏi mà tốt lắm. Lúc đau yếu mà nhận được sự dịu dàng từ bác sĩ như ánh sáng sưởi ấm trái tim.
Từ đó về cuối câu chuyện mình được nghe về những may mắn bác gặp được trong lần suýt thì tiêu này. Dường như nhờ suy nghĩ đó Bác thấy mình là người may mắn vô cùng.
Sau cuộc nói chuyện với bác mình cứ suy nghĩ mãi.
Có nhiều chuyện mình từng gặp ban đầu tưởng không may nhưng lại may không tưởng.
Khi mình mới sinh em bé, mọi thứ chững lại người anh đồng nghiệp trong miền Nam và khách hàng vẫn tạo điều kiện làm thay mình.
Khi mình ra miền Bắc còn nhiều bỡ ngỡ khó khăn những người bạn khắp nơi vẫn liên tục ủng hộ từ xa.
Khi mình đang bận rộn với công việc thế này vẫn có bên nội ngoại trông cháu cho yên tâm làm việc.
Thế là thay vì nghĩ đến những khó khăn mình lại thấy được biết bao sự giúp đỡ và may mắn đang có.
Cuộc đời đôi khi thay đổi nhờ bản thân thay đổi góc nhìn.
Hôm nay còn thật nhiều mục tiêu mình chưa đạt được.
Còn nhiều điều bản thân mình nghĩ chưa thông.
Nhiều mối quan hệ khiến mình buồn lòng.
Nhưng còn may chán khi mình còn thật nhiều người yêu thương bên cạnh.
Và còn sự nhiệt huyết để gõ những dòng chữ này chia sẻ với các bạn.
Cứ đi là đến.
Cữ lạc quan may mắn sẽ mỉm cười.
Chúc bạn của Thương cảm nhận được niềm hạnh phúc tại phút giây này.
Càng chăm chỉ, càng may mắn